Tôi đi học.

Tôi Gặp tác giả Tôi đi học.

 
Ngày tôi gặp nhà thơ Thanh Tịnh từ Bắc vào thăm người Chị ruột của ông tại khuôn viên Ga Huế và tôi đã đọc bài Tôi Đi Học cho ông nghe , ông gật gù tâm đắc rồi nhà văn Thanh Tịnh hỏi tôi rằng : Ủa trong Nam mà cũng dạy văn của Ông hý ! lạ hè ? Tôi lể phép đáp : Thưa Ông ! dạ trong Nam khi vào học lớp đệ thất bài học đầu tiên của môn Quốc văn là bài Tôi đi học và không riêng chi Cháu thuộc mà Ông hỏi bất kỳ ai học trung học trong Nam đều thuộc bài ni hết .
Sau khi từ biệt mọi người trong gia đình người bạn và ông ,tôi dẩn chiếc xe đạp cà tàn băng qua các đường rầy xe lửa  để đi ra khỏi khuôn viên Ga Huế ,  đạp xe  qua cầu Ga rồi tiến về đường Lê Lợi , tôi thoạt nhìn vào trường La san Bình Linh nhìn những rễ cây cổ thụ treo lủng lẳng trên cây tôi lại nhớ những chiều hè cùng mấy đứa bạn ở Phủ Cam xuống bải tắm trong trường La San  tắm rồi cùng nhau bơi qua sông Hương bị mấy ông Thầy Dòng vác roi đánh cả bọn không kịp nhặt áo quần, đứa thì bỏ lại dép , đưá thì thì bỏ lại quần , vừa chạy để tránh đòn vừa cười hô hố cả đám , bỗng nhiên một chiếc xích lô lật nhào trước mặt tôi vì xe nầy chở tới ba O đi buôn chuyến cùng năm sáu bao hàng cồng kềnh làm tôi giật mình nhìn lên thấy Trường Đại Học Luật Khoa rêu phong đã phủ kín như một cái miếu lâu ngày không được ông từ sơn quét, vã lại cây sanh  rất to trước trường tạo nên  cảnh tỉnh mịch của sân trường  như cảnh một phiên toà mà luật sư không biện hộ nỗi cho thân chủ của mình, lòng tôi lại miên man suy nghỉ về ông  như ông đã tả cái cảm giác miên man của buỗi tựu trường.  
  Về tới cầu An Hoà , đoí bụng quá tôi ghé vô cửa hàng ăn uống phường Phú Thuận trước đây là đồn Cảnh Sát, đứng xếp hàng mua cái vé 1 đồng cho một tô phở ,và 5 hào cho tô chè đậu đỏ nhưng phải xếp hàng mất nửa tiếng, khi vừa đến phiên tôi đưa vé cho chị phục vụ múc nước phở vô tô, tôi vừa bưng ra tìm chổ ngồi thì một anh bộ đội đi đằng sau tôi vừa bưng tô phở mới nhận từ cô phục vụ như tội mắt đang dáo dác tìm chổ ngồi thì một anh bộ đội khác nghe loa phóng thanh ở bến xe gọi , sợ trể chuyến xe ra bắc , anh lật đật đứng dậy vô tình cái sườn xe đạp của anh ta đeo trên chiếc ba lô quẹt vào đổ tô phở của hai chúng tôi ra tung toé , giận quá ! nhưng không biết làm sao vì anh ta không thèm nhìn lui để xin lổi chúng tôi một lời mặt dù anh biết cái sườn xe đạp của anh đã làm đổ phở của chúng tôi, đây cũng là phong cách của bộ đội .Bà cửa hành trưởng nhìn thấy hai chúng tôi như vậy , bà gọi chị phục vụ ưu tiên cho tôi và anh bộ đội được quay lại mua hai tô khác , vì tiêu chuẩn mổi người chỉ một tô mà thôi , vậỳ là tôi lại phải nhịn đói thêm nửa tiếng để xếp hàng nữa , ăn xong tôi lên xe đạp tiếp về nhà thì mặt trời cũng vừa tắt, nhìn cảnh hoàn hôn ở bến xe An Hoà vốn trước đây là  sân banh của phường , cảnh chen chúc người mua kẻ bán , người đỗi tiền Nam ra bạc Bắc , một cái chợ tự nhiên khi không mà có ! nghe đâu cũng có người kiếm bộn bạc cũng từ nơi đây .
  
 
Hôm sau vào lớp tôi đem chuyện nầy ra kể với nhóm bạn cùng lớp , mấy đứa bạn hỏi , ủa nhà văn Thanh Tịnh còn sống hà ? vì tất cả chúng tôi không biết nhà văn Thanh Tịnh đi tập kết ra Bắc , hai mươi lăm năm sau khi tôi dẫn vợ con về Huế thăm gia đình, tình cờ vào điều chỉnh vé máy bay để trở về Mỹ thì gặp DH là cháu gọi nhà văn Thanh Tịnh bằng ông Cậu ,người mà trước đây  chúng tôi đã đi ăn chè bên Cồn Hến  nay là nhân viên phòng bán vé của VietNam Airlines chi nhánh Huế , khi tôi đứng trước counter , và  cố nhìn thẳng vào DH nhưng nàng vẫn không nhận ra tôi , tôi quay lại  thì Mẹ sáp nhỏ của tôi đang nhìn , ước chi mà lúc nớ tôi đi một một mình...

Lĩnh Nguyên

No comments: